XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Công Tử Biến Bại Gia Tử, Nàng Công Chúa Băng Giá, Lớp Học Đặc Biệt !!


Phan_39 end

Khi… tỉnh lại, Kiều Cảnh An chỉ cảm thấy chỗ ngực ẩn ẩn đau, chậm rãi mở mắt ra, không hề xa lạ nhìn thấy trần nhà trắng muốt, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Cậu giật giật tay, mới phát hiện cánh tay bủn rủn vô lực, ngay lúc này, tay cậu được một một bàn tay ấm áp khác cầm lấy: “Tiểu An, em đã tỉnh?”

Kiều Cảnh An cố hết sức quay đầu, bắt gặp một đôi mắt dù cho cho đã vương tơ máu cũng không thể che hết vui vẻ, cậu giật giật môi, mới phát giác trên mặt của mình còn đeo vật gì đó, cậu nâng tay định lấy xuống.

“Tiểu An, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Kiều Sâm lúc này mới kịp phản ứng, vươn tay ấn chiếc chuông trên đầu giường, liền cầm lấy tay kia của Kiều Cảnh An, không cho cậu lấy mặt nạ dưỡng khí xuống, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu An, chúng ta chờ bác sĩ đến đây rồi hẵng bỏ ra được không?”

Kiều Cảnh An lúc này mới phát hiện, thần sắc Kiều Sâm vô cùng mỏi mệt, bàn tay cầm tay cậu còn đang run nhè nhẹ, cậu dùng hết khí lực hiện có của mình, khẽ nắm lại tay Kiều Sâm, nỗ lực cười.

Bác sĩ rất nhanh chạy tới, sau khi kiểm tra toàn thân cho Kiều Cảnh An xong, nói cậu đã chính thức thoát khỏi nguy hiểm, giờ chỉ cần an dưỡng cho tốt là được.

Sau khi nghe được sự xác nhận này, Kiều Sâm sờ sờ đầu Kiều Cảnh An, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tiểu An, anh đi ra ngoài một lát, buổi chiều lại đến.”

Ra phòng bệnh, Kiều Sâm túm lấy Vương quản gia đang chờ ở bên ngoài nói: “Hai tiếng sau gọi tôi.” Nói xong, nghiêng đầu dựa vào ghế dài trên hành lang mà ngủ.

Vương quản gia thở dài, cầm áo khoác ngoài khoác lên người Kiều Sâm, thiếu gia đã ở bên canh chừng Nhị thiếu gia hơn ba ngày ba đêm, còn đi xử lý chuyện của Lâm gia, hôm nay Nhị thiếu gia tỉnh lại, thần kinh của thiếu gia cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Vương quản gia đi đến cạnh cửa, nhìn tần suất nhịp tim đập bình thường trên màn hình máy đo, lộ ra mỉm cười, ông cảm thấy thực may mắn, hai vị thiếu gia sống tốt, Kiều gia cũng sống tốt.

***

Ba ngày sau, Kiều Cảnh An được đưa vào phòng bệnh bình thường, rất nhiều bạn học trong trường đều đến thăm, không đến hai ngày, cái phòng bệnh riêng này đã chất đầy các loại quà tặng mà thầy giáo cùng bạn học đưa tới.

Kiều Sâm đem một quả táo đã gọt vỏ đặt vào tay Kiều Cảnh An, mới mở miệng nói: “Bạn học của em đều rất thích em.” Rủ xuống mí mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt, Tiểu An được người ta yêu mến như vậy, lại chỉ thuộc về một mình anh.

Chậm rãi cắn một miếng táo, Kiều Cảnh An nghi ngờ nói: “Chính là có một số người em không quen, bọn họ có phải hay không bởi vì quan hệ với anh mới đến.” Cậu cảm thấy, hình như mình cũng không có nhiều bạn như vậy.

“Không, bọn họ đều rất thích em.” Kiều Sâm cười cười, trong trường học có rất nhiều bạn học xa lạ sùng bái Tiểu An cũng tới thăm Tiểu An, Tiểu An không biết bọn họ cũng rất bình thường, làm một người anh trai, anh nên vì Tiểu An mà cảm thấy kiêu ngạo.

Thuận tay mở laptop ra, rất nhanh đã thấy thư điện tử của tất cả các phòng trong công ty đập vào mắt, anh nhìn nhìn bức màn đang khép chặt, buông laptop, đứng dậy kéo màn ra, ánh nắng chói lọi rọi vào, gian phòng lập tức trở nên bừng sáng.

Kiều Cảnh An nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng nói: “Ánh mặt trời thật sáng.”

Kiều Sâm đi đến bên cạnh cậu, hôn hôn trán cậu: “Chờ thân thể em bình phục, anh sẽ đưa em đi du lịch.”

Kiều Cảnh An nghe vậy cười khẽ, nhắm mắt nói: “Em có một giấc mơ, mơ tới kiếp trước của em.”

Sắc mặt Kiều Sâm thay đổi, lập tức cười hỏi: “Vậy kiếp trước em là một người như thế nào?” Tay lại giữ lấy tay Kiều Cảnh An, chăm chú, không chừa lại một chút khe hở nào.

Mở mắt ra, Kiều Cảnh An nhìn thấy sắc mặt hơi tái nhợt của mình phản chiếu trong mắt Kiều Sâm, khóe miệng cong cong: “Kiếp trước, em sống trong một gia tộc ở một quốc gia không tồn tại trong lịch sử, từ nhỏ học cầm kỳ thư họa binh pháp võ nghệ, bảy tuổi được tuyển làm thư đồng của Tam hoàng tử, là vô song công tử được người người ngưỡng mộ tại thành Lạc Dương, mười tám tuổi theo Tam điện hạ xuất chinh, hai tháng sau, thay điện hạ đỡ một mũi tên mà chết.”

Tay bị đối phương siết chặt cảm thấy đau, tâm Kiều Cảnh An lại càng thêm ấm áp, cậu tựa ở ngực Kiều Sâm: “Đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, em rất rõ ràng mình đang ở đây, anh cũng đang ở đây.”

Tay Kiều Sâm có chút run rẩy, Kiều Cảnh An rải rác vài câu như vậy, lại nói hết được một kiếp ngắn ngủi của mình. Lòng của anh, lại nhịn không được đau đớn, anh biết rõ những lời này của Kiều Cảnh An không chỉ là một giấc mộng, anh hiểu rõ tại sao Tiểu An lúc trước dù cho cánh tay bị gãy xương, cũng chỉ nhíu mày; Anh cũng hiểu được tại sao Tiểu An am hiểu thi họa, hơn ai hết, anh biết rõ những đứa trẻ trong đại gia tộc phải trải qua cuộc sống như thế nào.

Đứa bé ngay từ lúc sinh ra đã phải học cách toan tính, lại ở trước mặt mình, lộ ra một mặt đơn thuần nhất, cũng cho mình sự tín nhiệm lớn nhất.

Nhẹ nhàng ôm vai thiếu niên, Kiều Sâm thậm chí không dám mạnh tay sợ vết thương của cậu thêm đau, một lúc lâu sau, anh nói: “Anh chỉ cầu mong em được sống tốt.” Chỉ mong em có thể sống tốt, vui vẻ, thì không cầu mong gì hơn nữa.

Vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiến dừng bước, cô đứng trên hành lang, ngắm nhìn hai người đang ôm nhau bên cửa sổ đối diện, cười cười, nhấc chân tiếp tục tiến đến.

Hai người có thể bình an ở bên nhau, đây cũng là hạnh phúc lớn nhất thế gian, thế tục có nói gì cũng được, ngôn từ vũ nhục cũng không sao, dù sao vẫn tốt hơn cảnh tượng một người còn sống, mà người còn lại… lại vĩnh viễn ngủ say.

***

Năm ngày sau, Đại học B thông báo kết quả thi, Kiều Cảnh An có được thành tích rất tốt, thậm chí còn có khả năng nhận được học bổng.

Kiều gia từ trên xuống dưới vui mừng như hội, học bổng mấy ngàn đồng không phải quan trọng, quan trọng là Nhị thiếu gia trước kia không biết làm chuyện đàng hoàng nhà bọn họ, rốt cục đã lột xác trở thành con ngoan trò giỏi, bọn họ cảm thấy vạn phần vui sướng.

Còn nằm ở bệnh viện, Kiều Cảnh An không cảm nhận được sự vui sướng ấy của mọi người trên dưới trong Kiều gia, thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được chính là gần đây số lượng các loại súp đại bổ mà cậu uống càng ngày càng nhiều.

Giữa trưa hôm nay, Kiều gia Đại thiếu gia phải tới công ty đàm phán một hợp đồng lớn, lúc Kiều Cảnh An vừa uống xong hai bát súp nhân sâm gà, đang cảm thấy bụng trướng khó chịu, thì thấy Lâm Thư mặc quần áo bình thường xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Kiều Cảnh An thu hồi ý định vụng trộm đổ hết súp bổ đi của mình, vẻ mặt tươi cười nói: “Mời ngồi.”

Lâm Thư liếc mắt nhìn gò má Kiều Cảnh An đã hồng hào thêm một chút, ngồi xuống ghế sa lon đơn bên cạnh: “Nhìn dáng vẻ của cậu, tựa hồ đã khá hơn nhiều.”

Kiều Cảnh An kéo lại chăn: “Tôi không sao.” Sợ đối phương còn đang áy náy, Kiều Cảnh An lại bổ sung thêm một câu: “Hiện tại thân thể của tôi rất cường tráng.”

Lâm Thư liếc mắt nhìn cánh tay hồi trước như que diêm giờ thì biến thành như que tăm của cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Cám ơn lời an ủi của cậu.” Chỉ là đối phương càng an ủi, hắn lại càng cảm thấy áy náy.

“Tôi thật không ngờ Lâm Tông lại sẽ đi bước này.” Lâm Thư cười khổ: “Là tôi tính toán sai lầm mà hại cậu, thật sự xin lỗi.”

Kiều Cảnh An nhẹ nhàng khoát tay: “Được rồi mà, chúng ta đều là đàn ông, không cần nhăn nhó khổ sở như vậy, nếu cậu cảm thấy thực có lỗi với tôi, sau này mời tôi ăn bữa cơm là được.”

Lâm Thư cười cười, đứng lên đi đến trước mặt Kiều Cảnh An, đột nhiên cúi người tới gần Kiều Cảnh An: “Cậu thật sự rất thú vị, thật là đáng tiếc.”

Kiều Cảnh An nhìn xem khuôn mặt tuấn tú cách mình chỉ có mười mi li mét, bình tĩnh chớp mắt: “Lời này đã có người nói với tôi rồi.”

Lâm Thư đứng thẳng thân: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, gặp lại sau.”

Kiều Cảnh An vẻ mặt mờ mịt nhìn theo bóng lưng Lâm Thư, rốt cục cậu ta đến đây là định làm gì?

***

Lâm Thư ra khỏi phòng bệnh, thấy Kiều Sâm đang từ đối diện đi tới, hắn dừng bước, khẽ gật đầu với Kiều Sâm.

Kiều Sâm đến gần Lâm Thư, cười cười, thấp giọng nói: “Đa tạ cậu tới thăm Tiểu An của tôi.” Chỉ là hai tiếng “của tôi” được nhấn rất mạnh.

Lâm Thư sau một lát mới cười cười: “Đừng khách khí.” Hắn thấy hai mắt Kiều Sâm rõ ràng cười nhưng không có gì là vui vẻ, anh ta là thật sự quan tâm Kiều Cảnh An a, dù cho hai người cùng cha khác mẹ, dù cho trong tay Kiều Cảnh An đã không còn gì có thể giúp Kiều Sâm.

Kiều Sâm nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ gật đầu với Lâm Thư: “Tôi còn phải vào với Tiểu An, xin lỗi không tiếp được.” Nói xong, liền đi qua Lâm Thư.

Lâm Thư quay đầu lại, nhìn Kiều Sâm đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó cửa bị nhẹ nhàng khép lại từ bên trong, hắn đút tay vào túi quần, ngửa đầu cười khẽ một tiếng, bây giờ… là thế giới của hai anh em bọn họ.

Cũng là… một thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Chương 82 :

Ngày Kiều Cảnh An xuất viện, mặt trời rực rỡ tỏa sáng trên cao, ánh nắng rọi lên người, làm phỏng rát làn da, ngẩng đầu nheo mắt nhìn mạt trời, rất nhanh đã có một cái ô che trên đỉnh đầu của cậu.

Nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của Kiều Sâm, Kiều Cảnh An cong cong khóe miệng, nắm lấy bàn tay đang cầm chuôi ô của anh, sau đó… rút ra một chiếc quạt, nhàn nhã quạt gió, vừa mới đi một bước ra khỏi cửa chính của bệnh viện, nháy mắt đã nghe thấy tiếng ”tách tách” vang lên khắp bốn phía.

Ngó đầu ra ngoài cái ô, chỉ thấy một đám phóng viên đang ùn ùn chen tới chen lui, Kiều Cảnh An dừng bước, chậm rãi thu hồi cánh tay đang cầm quạt giấy không hề có chút hình tượng của mình, sau đó điều chỉnh biểu lộ, cầm cái ô trong tay Kiều Sâm, một bức tranh mười phần huynh hữu đệ cung ra lò.

“Kiều tổng tài, chào ngài, ngài có ý kiến gì về chuyện Lâm gia Đại thiếu gia bị bỏ tù hay không?”

“Kiều Nhị thiếu gia, về chuyện Lâm gia Đại thiếu gia có ý định mưu sát, cậu có điều gì muốn nói không?”

“Kiều Nhị thiếu gia, tình trạng thương thế của cậu bây giờ thế nào?”

“Kiều tổng tài, về sự kiện Nhị thiếu gia bị mưu sát có lời đồn nói là do ngài bày ra, ngài có gì muốn nói không, những đồn đãi này có ảnh hưởng đến thân tình giữa ngài cùng Nhị thiếu gia hay không?”

Kiều Cảnh An nghe được câu này, thu lại ô che nắng, trên khuôn mặt dễ nhìn không có một tia biểu lộ, cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía phóng viên vừa đưa ra vấn đề, không chút do dự mở miệng nói: “Về loại lời đồn này, tôi không muốn nghe đến lần thứ hai, ca ca tôi đối với tôi rất tốt, lại càng sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương tôi, tôi không muốn lại nghe những đồn đại như thế này nữa, bằng không tôi sẽ khởi tố anh tội phỉ báng, cám ơn.”

Những lời này của Kiều Cảnh An làm cho những phóng viên ở đây ngẩn người, lập tức hiểu rõ đây là Kiều gia Nhị thiếu gia đang tỏ rõ lập trường, vì vậy phản ứng lại rất nhanh: “Nhị thiếu gia, như vậy về việc Lâm gia Đại thiếu gia thuê sát thủ giết người, cậu có ý kiến thế nào?”

Phóng viên cứ liên tục hỏi như điên, Kiều Cảnh An đều cười mà không đáp, Kiều Sâm liếc mắt nhìn trời càng ngày càng nóng, liền ra hiệu với một vệ sĩ theo sau lưng, rất nhanh liền có một cái ô che trên đầu Kiều Cảnh An. Kiều Sâm nhẹ gật đầu với đám phóng viên: “Về sự việc lần này, tôi tin tưởng các cơ quan điều tra đã có phán quyết, hôm nay là ngày em trai tôi xuất viện, thân thể của em ấy vừa mới hồi phục, không thể phơi nắng lâu, xin mọi người nhường đường một chút, cám ơn đã hợp tác.”

Nói xong, rất nhanh liền có vệ sĩ đứng ra tách đám phóng viên, Kiều Sâm ôm Kiều Cảnh An trong ngực, cẩn thận đẩy tất cả người hoặc vật có thể đụng vào Kiều Cảnh An ra, cho đến khi hai người chen được lên xe, Kiều Sâm mới thở phào một hơi, đối với bọn họ mà nói, phóng viên cũng là một sự tồn tại đáng sợ.

Trong xe mở điều hòa, Kiều Cảnh An cảm thấy tất cả cái nóng bên ngoài đều đã biến mất không dấu vết, sau khi tùy ý để Kiều Sâm cài dây an toàn cho cậu, mới mở miệng hỏi: “Chuyện Lâm Tông anh giải quyết như thế nào?”

Kiều Sâm sờ sờ đầu của cậu: “Đương nhiên là dựa theo trình tự tư pháp bình thường, những chuyện này em cũng không cần lo lắng, trước tiên về nhà uống chút súp giải xui gì đó đã.”

Kiều Cảnh An mở to hai mắt, lập tức gật đầu. Cậu chỉ cần biết rõ người này… là thật tâm đối tốt với cậu, như vậy là đủ rồi.

***

Về đến nhà, lại phải qua một vòng ân cần thăm hỏi, Vương quản gia bưng súp ngân nhĩ đến, nói là cho Kiều Cảnh An giải xui, cũng không phải món gì đặc biệt trân quý, nhưng Kiều Cảnh An uống đến một giọt cũng không thừa, loại quan tâm đơn thuần như vậy, luôn khiến cậu cảm thấy cuộc đời này mình rất may mắn.

Vương quản gia thu lại chén không, chứng kiến Kiều Sâm cùng Kiều Cảnh An tiến lên lầu rồi mới thu hồi ánh mắt, tay cầm chén siết chặt, lập tức thoải mái cười, xoay người vào phòng bếp.

***

Trong đêm, tình cảm mãnh liệt qua đi, Kiều Sâm ôm Kiều Cảnh An nằm ở trên giường, tay vuốt ve vết sẹo lưu lại sau khi phẫu thuật ở trước ngực Kiều Cảnh An, không khỏi lại đem Kiều Cảnh An ghì chặt vào trong ngực.

Cảm giác được sự bất an của Kiều Sâm, Kiều Cảnh An vòng tay qua eo anh: “Em không sao.”

Kiều Sâm hôn hôn cái trán ẩm ướt mồ hôi của cậu: “Lúc đó anh gọi điện thoại cho em, tại sao em không nói cho anh biết.”

Kiều Cảnh An có chút gượng gạo mở to hai mắt: “Em cho rằng sẽ không có việc gì.” Cậu biết rõ, cho dù cậu nói cho Kiều Sâm đang ở nước Mỹ xa xôi, ngoại trừ khiến anh lo lắng ra, cũng không giúp ích được gì, lúc cậu cảm thấy tình thế không ổn, thì đã phát tin cầu cứu cho Vương quản gia, cậu là một người nam nhân, tại thời khắc nguy nan, điều đầu tiên nghĩ đến chính là làm sao tỉnh táo để giải quyết sự tình, mà không phải mang đến lo lắng vô nghĩa cho người bên cạnh.

Kiều Sâm cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là càng thêm ghì chặt Kiều Cảnh An vào trong lòng mình: “Anh đã đem chuyện của công ty đã sắp xếp xong xuôi, một tuần này anh sẽ ở bên chăm sóc em.”

Kiều Cảnh An cười rúc đầu vào ngực Kiều Sâm, trầm lắng ngủ.

Thật lâu sau, Kiều Sâm mở mắt, ngắm nhìn thiếu niên yên tĩnh nằm ở trong lòng mình, trong mắt tràn đầy thâm tình. Anh chưa bao giờ kỳ vọng mình lại có thể gặp được một người yêu thật sự, trong thế giới phù hoa này, tình yêu đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là một vật xa xỉ gì đó, huống chi sống trong loại hoàn cảnh như anh, tình yêu càng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, anh từng nghĩ tới chuyện tìm một người phụ nữ phù hợp làm vợ của mình, nghĩ tới có một đứa con. Nhưng sau khi anh chính thức yêu Kiều Cảnh An, mới biết được, tình yêu sở dĩ khiến cho rất nhiều người phải chờ đợi, cũng là bởi vì nó rất khó có được.

Cùng với thời gian, có thể gặp được người ấy, không chỉ cần có duyên phận, còn phải có sự kiên định của mình, anh cảm thấy thật may mắn vì mình đã phá tan được sự trói buộc của thế tục, kiên trì theo đuổi nửa kia của mình này.

Anh rất tỉnh táo biết rằng, anh yêu người này, cho dù người này là ai, là nam hay là nữ đều không có quan hệ.

***

Mơ hồ tỉnh dậy, không có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, không có bác sĩ cùng y tá tới kiểm tra, Kiều Cảnh An cảm giác mình càng ngày càng lười, thậm chí sáng sớm cũng không muốn rời giường luyện tập nữa, cậu ghé vào trên ngực Kiều Sâm: “Em càng ngày càng lười biếng.”

Kiều Sâm để Kiều Cảnh An nằm chết dí trên người của mình, vuốt chiếc eo mảnh khảnh trơn trượt của cậu: “Không sao, dù em lười biếng đến mức nào anh cũng đều nuôi em.”

Cảm giác được dưới hạ thân của ai đó nổi lên tinh thần, Kiều Cảnh An chọc chọc lên ngực Kiều Sâm: “Sáng sớm anh đã có tinh thần như vậy?” Còn nói sẽ để cậu lười biếng, ngày nào cũng làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết cậu. Cho dù cậu luôn thường rèn luyện thân thể, cũng chịu không nổi trình độ đói khát quá mức của người nào đó a.

Xoay người đem Kiều Cảnh An đặt ở dưới thân, tay Kiều Sâm bắt đầu luồn xuống, sau đó cười ngậm lấy vành tai Kiều Cảnh An: “Của em cũng vậy mà.” Nói rồi, liền vươn tay cầm lấy.

“Ưm…” Kiều Cảnh An cắn một ngụm lên môi Kiều Sâm cho hả giận, cuối cùng vì không muốn cắn quá mạnh, ngược lại còn đem lửa trên toàn thân Kiều Sâm triệt để nhóm lên.

Dưới lầu, Vương quản gia ngồi ở trong phòng mình, dùng chiếc đũa gắp lấy một chiếc bánh bao nhỏ ném vào miệng mình, sau khi nuốt xuống bụng, mới hơi khó xử nghĩ, ông đã lỡ ăn hết điểm tâm sáng của hai vị thiếu gia rồi, hay là bảo phòng bếp chuẩn bị cơm trưa phong phú hơn một chút đi.

Làm một quản gia chu đáo, Vương quản gia cảm giác mình vô cùng khó xử.

Làm một quản gia đã khó, làm một quản gia tốt càng khó, làm một quản gia tốt khéo hiểu lòng người thật là khó càng thêm khó.

*******~~~~~~*******

Chỗ thăm hỏi trong ngục giam, Lâm Thư cùng Lâm Tông đối mặt, Lâm Tông cười lạnh: “Tôi thua.”

Lâm Thư nhìn hắn, không nói gì, chỉ là cười.

“Cậu rất đắc ý?” Lâm Tông mặt không đổi sắc: “Nếu như không phải Kiều Sâm, tôi sao có thể thất bại?”

Lâm Thư thương cảm nhìn Lâm Tông: “Không có Kiều Sâm, anh cũng vẫn thất bại, tên tôi được viết trên di chúc của ông nội.”

Ánh mắt Lâm Tông chìm chìm: “Nếu như không phải lão gia hỏa kia lập di chúc, tôi như thế nào lại đi bước này.”

Lâm Thư nheo mắt: “Cho nên anh thua, anh không tính đến việc Kiều Cảnh An lại có trên xe, cũng không ngờ khả năng bắn súng của Kiều Cảnh An tốt như vậy, càng không có tính đến thế lực của Kiều gia, anh thậm chí còn hoài nghi tình cảm giữa hai anh em Kiều gia không tốt như bề ngoài. Đáng tiếc anh tính sai rồi, đối với Kiều Sâm mà nói, Kiều Cảnh An so với chính bản thân anh ta còn quan trọng hơn.”

“Em trai thân mến của tôi, so với anh cậu thì cậu cũng đâu có tốt hơn chỗ nào.” Lâm Tông trào phúng nhìn về phía Lâm Thư: “Cậu cùng Kiều Cảnh An làm bạn, cũng chỉ bởi thế lực của Kiều gia, Kiều Cảnh An thiếu chút nữa vì cậu mà mất mạng, trên người của cậu chảy cùng dòng máu với tôi, cũng là cùng một loại người như tôi thôi.”

Lâm Thư giật giật lông mi, thật lâu sau mới nói: “Anh sai rồi, tôi không lợi dụng Kiều Cảnh An.” Cậu không muốn nói cho Lâm Tông biết, là Kiều Sâm cho hắn kết bạn với Kiều Cảnh An, lý do chính là lo lắng Kiều Cảnh An một người cô đơn. Cậu cũng không muốn nói cho Lâm Tông, cậu thật sự coi Kiều Cảnh An là bạn. Nói cho hắn ta biết thì có ích lợi gì, trong suy nghĩ của anh trai cậu, không có tình bạn chân chính, chỉ có lợi ích cùng toan tính mà thôi.

Có lẽ, trên chiến trường này, Lâm Tông là thật sự đã thua. Mà cậu, cũng không có được chiến thắng trọn vẹn.

Ra khỏi trại tạm giam, Lương Khương đã lái xe chờ ở bên ngoài, Lâm Thư ngồi lên xe, sau khi cài dây an toàn mới nói: “Bữa tiệc tối nay ở Kiều gia, cậu có đi không?”

Lương Khương quay đầu xe, cười tủm tỉm mở miệng: “Sao lại không đi, khó có cơ hội được mời đến bữa tiệc do Kiều gia tổ chức.”

Lâm Thư liếc mắt nhìn hắn: “Tôi thấy cậu chỉ là muốn đi xem náo nhiệt thôi.”

Xà Khương gật đầu: “Người hiểu tôi, chỉ có Lâm Thư.”

(sao 2 bạn này cứ như hình với bóng thế nhỉ :”>)

***********************************

Kiều gia tổ chức dạ tiệc, thương giới chính giới không ít người đến góp mặt trình diện, hơn nữa nơi tổ chức buổi dạ tiệc này không phải là khách sạn nào đó, mà là chính tại biệt thự Kiều gia. Từ khi Kiều Sâm tiếp nhận Kiều thị đến nay, chưa bao giờ tổ chức bữa tiệc nào ở trong nhà mình, ý nghĩa của dạ tiệc lần này, đối với rất nhiều người mà nói, là rất quan trọng, nhất là với những cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình.

Khi Kiều Sâm cùng Kiều Cảnh An mặc hai bộ tây trang cùng kiểu đi ra, các vị khách đều tiến lên phía trước hào hứng tán dương hai người tài mạo song toàn.

Có vị khách tinh mắt phát giác trên tay hai anh em có đeo thêm hai chiếc nhẫn nam cùng kiểu dáng, thì có chút hiếu kỳ.

“Tôi và Tiểu An lần này ra nước ngoài du lịch, gặp được một vị cao nhân, nói hai anh em tôi cùng đeo một loại nhẫn, sau này nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi, cho nên tôi liền làm cặp nhẫn này, mọi người cũng đừng chê cười.” Kiều Sâm quang minh chính đại giơ lên ngón tay đeo nhẫn, không có nửa điểm chột dạ.

Lời này vừa nói ra, các vị khách lại khen ngợi một hồi, nói hai người tình cảm thâm hậu gì đó. Chỉ là vài chục năm sau này, hai anh em thật sự luôn hòa hòa thuận thuận, mà nhẫn trên tay hai người cũng chưa bao giờ thấy tháo xuống, nhưng càng làm cho người ta kinh dị chính là, hai người họ lại đều không kết hôn, đương nhiên, đây là nói sau.

Lúc này Kiều Sâm nghe người ta tán thưởng đến mặt mũi tràn đầy tươi cười, cũng luôn sóng vai đứng bên cạnh Kiều Cảnh An, chưa bao giờ rời đi nửa bước.

Lâm Thư cùng Lương Khương đứng ở trong góc nhỏ, liếc mắt nhìn nhau, cái này không phải là một cách biến tướng để nói cho người khác biết, tình cảm hai người rất tốt, Kiều Cảnh An cũng có thể đại diện cho Kiều thị sao?

Lâm Thư nâng ly Champagne, nheo mắt nhìn về phía Kiều Sâm, Kiều Sâm coi như là hao tâm tổn trí, Kiều Cảnh An ở bên anh ta, cũng đã có thể hạnh phúc cả đời.

“Trầm tổng thật biết nói đùa, đối với tôi mà nói, Tiểu An chính là người quan trọng nhất, em ấy chính là tay chân của tôi, không có em ấy, tôi không thể đi đâu được.” Kiều Sâm cầm tay Kiều Cảnh An, cự tuyệt lời mời của mấy người phụ nữ, cười đến ôn hòa và kiên định.

Kiều Cảnh An cảm nhận được lực đạo cùng nhiệt độ truyền đến từ bàn tay kia, chậm rãi nở nụ cười.

Nhẫn bạch kim hình dáng đơn giản, ở dưới ánh đèn, tản ra ánh sáng ôn hòa và mộng ảo, giống như là hạnh phúc, thứ làm cho người ta kỳ vọng nhưng lại không sờ được.

Cứ như vậy, có một người như vậy, một cuộc sống như vậy, chính là điều may mắn lớn nhất của đời người.

Mười ngón tay đan cài, không bao giờ tách ra.

**** HOÀN ****


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .